Điều rõ nhất là ông Phạm Quang Nghị khẳng
định việc chặt hàng ngàn cây xanh tại Hà Nội là “chủ trương đúng” và
không hề có ý định ngừng lại trong những ngày tháng tới. Ông còn gián
tiếp phê bình lời hứa tạm ngưng để truy tìm trách nhiệm của Chủ tịch
UBND Nguyễn Thế Thảo là quá “nóng vội”.
Theo đúng bài bản truyền thống, ông Nghị
khẳng định ngay đây là “chủ trương đúng, thi hành sai”, và đơn giản đổ
hết lỗi cho khâu tuyên truyền kém. Nhưng tất cả các lý do giải thích
việc cắt cây của ông tại cuộc họp nói trên lại không mới và không khác
gì những điều ban tuyên giáo Hà Nội cũng như các ban ngành liên hệ đã
đưa ra. Các lý do đó chẳng thuyết phục được ai mà chỉ đẻ ra thêm nhiều
câu hỏi khác:
– Lý do cắt cây vì sâu mục: Chẳng có nhà
khoa học nào báo động đang có dịch côn trùng, sâu bọ giết hàng ngàn cây
cổ thụ tại Hà Nội. Hàng ngàn hình ảnh chụp phần ruột các cây đã bị chặt
dọc các con đường đều không thấy dấu vết sâu mọt, rỗng ruột gì cả. Và lạ
hơn nữa, nếu các cây đều trong tình trạng bị sâu mọt đục ruỗng thì tại
sao chúng lại được quí đến độ phải đánh số từng khúc một và được bán rất
đắt hàng cho các công ty tư nhân tranh nhau đấu giá?
– Lý do cắt cây vì sợ bão đổ: Một mùa bão
đổ bao nhiêu cây? Có phải vì một vài cây bị yếu gốc hay tàng cây quá
lớn mà giết luôn hàng ngàn cây khác không? Như thế có cần cả một ban
ngành chuyên “chăm sóc” cây xanh Hà Nội không? Và có phải trong suốt mấy
trăm năm qua gần đây mới có bão thổi qua vùng Hà Nội?
– Lý do thay cây cong bằng cây thẳng cho
đẹp thành phố: Định nghĩa “cây thẳng mới đẹp” đó ở đâu ra? Ai cho các
quan chức Hà Nội độc quyền quan niệm “đẹp” đó? Tại sao các thành phố
trên khắp thế giới không chỉ trồng cây dừa, cây cau, cây chuối, cây đu
đủ cho thẳng và “đẹp”?
– Lý do cắt cây vì đã cũ, cần chỉnh trang
thành phố: Chẳng ai có chút kiến thức khoa học tổng quát lại bảo phải
thay cây cổ thụ vì chúng đã quá cũ cả. Cây xanh đâu phải là nhà cửa hay
bàn ghế mà bảo rằng cứ vài chục năm thì phải thay vì quá cũ và xấu xí.
Trong khi tập thể lãnh đạo Hà Nội hiện có trên 300 tiến sĩ chứ không ít.
Chắc chắn họ phải biết thế giới ngày nay quí cây xanh và nối liền cây
xanh với sức khỏe con người như thế nào, đặc biệt là những cây cổ thụ ở
cấp vài trăm năm. Làm sao người dân Hà Nội không cảm thấy xấu hổ cho
“tầm cao lãnh đạo” khi hàng ngày họ phải nhìn cảnh xa tít những cây xanh
đã sống hàng trăm năm với đường kính 2 người lớn ôm không hết, bị cắt
trụi và thay bằng những cây con thân bằng cổ tay, nhân danh “chỉnh trang
đô thị”.
– Và tất cả các cây đã và sắp bị xử tử đều không cản trở công trình xây dựng lớn nào.
Do đó, dù ngụy biện thế nào đi nữa thì
ông Nghị và mọi ban ngành Hà Nội vẫn không sao giấu được cái đuôi “nạo
rừng giữa thành phố” để chia nhau mấy trăm triệu đô la mỹ.
Và chính vì
thế mà quyết tâm chặt đang dâng lên rất cao: chặt ngày không đủ, tranh
thủ chặt đêm.
Thật vậy, người dân không khỏi phì cười
khi nghe ông Nghị kể lể công đức rằng “vì lợi ích của dân” mà lãnh đạo
Hà Nội cho cưa cây ban đêm để tránh cảnh ách tắc xe cộ. Hàng trăm ngàn
nhân chứng đang sống tại Hà Nội đã thấy tận mắt tất cả cây xanh đều bị
ngang nhiên cưa cắt giữa ban ngày, ngang nhiên cản trở lưu thông. Chỉ
khi dân chúng bắt đầu phản đối mạnh thì nhà cầm quyền mới vừa thông báo
tạm ngưng, vừa chuyển sang chặt về đêm. Và chắc chắn trong những ngày
tới, một khi cảm thấy đã trấn áp được các tiếng nói phản đối, các đoàn
chặt cây sẽ lại được lệnh chuyển sang ban ngày để tăng tốc “chặt nhanh –
bán nhanh – chia nhanh”.
Chưa hết, ông Nghị cũng không quên thói
quen trách dân như mọi khi. Lần này, vì không thể bảo những người dân
xuống đường phản đối là “ỉ lại”, ông bèn phán: họ đang bị các thế lực
thù địch bên ngoài kích động. Ông chỉ quên mất chính báo chí, đài truyền
thanh và truyền hình lề đảng đã đăng tải vô số các hình ảnh, các tiết
mục phỏng vấn, phân tích hành động giết cây xanh quá vô trách nhiệm của
quan chức Hà Nội.
Nhưng nỗi lo của người dân Hà Nội và khắp
nơi trên cả nước không dừng ở đó. 6700 cây xanh đang và sắp bị giết chỉ
mới là đợt 1 tại Hà Nội. Và không chỉ tại Hà Nội, các thành phố lớn đều
đang rục rịch lên kế hoạch “chỉnh trang thành phố”. Cụ thể, Huế đã lên
kế hoạch giết 3500 cây xanh đợt 1.
Rõ ràng đây không phải là sáng kiến riêng
của một địa phương mà đã có “đèn xanh” của lãnh đạo trung ương cho phép
hàng ngũ quan lại kiếm ăn để họ tiếp tục sống chết với đảng. Đây là lối
thoát trong lúc chẳng còn nước nào muốn cho Việt Nam vay vốn xây dựng
các công trình lớn vì tình trạng tham nhũng rút ruột quá trầm trọng.
Những nước từng viện trợ như Nhật Bản còn đòi lại các khoản tiền đã cho
trước đây. Hiện nay, 2 cách kiếm tiền táo bạo mới đang lan tràn là chặt
cây thành phố bán gỗ quí và lấn bờ sông ngòi bán mặt bằng cao giá.
Sự im lặng của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
về 2 hiện tượng cướp cây và lấn sông đang diễn ra, bất kể nhiều lời kêu
gọi can thiệp, càng bồi thêm vào kết luận:
đây cũng là một “chủ trương
lớn của đảng”. Cho đến nay, ông Nguyễn Tấn Dũng chỉ ra lệnh cho Phó thủ
tướng Hoàng Trung Hải lên tiếng đòi Hà Nội giải trình sự việc. Hiển
nhiên, ai cũng biết Ủy viên Bộ Chính trị Phạm Quang Nghị, một người cao
cấp hơn ông Hải nhiều trong hệ thống đảng, sẽ chẳng coi thư yêu cầu giải
trình đó ra gì. Hơn thế nữa, ai trong giới đại gia, buôn bán lớn đều
biết Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải chỉ là người chuyên chạy mối (chạy
áp-phe) cho thủ tướng quanh các dự án lớn, chứ ông chẳng biết gì về công
việc điều hành nhà nước và cũng chẳng có uy tín gì để răn đe ai.
Tại điểm này, mọi hy vọng “truy tìm trách
nhiệm” để trừng phạt những lâm tặc ngay giữa thủ đô, như Chủ tịch UBND
Nguyễn Thế Thảo đã hứa, coi như tắt lịm. Ngược lại, trận dịch “Chặt cây
nhanh – Bán gỗ gấp” trên cả nước đã bắt đầu, và bắt đầu từ Hà Nội.
No comments:
Post a Comment