Nhìn những hàng cây bị cắt khúc, nhựa
đỏ tươm ra như máu nằm lăn lóc trên đường Nguyễn Chí Thanh ai có chút
lòng với Hà Nội mà không khỏi cay đắng. Chỉ
cay đắng thôi bởi mọi phản ứng hình như đã tê liệt, chai cứng. Người Hà
Nội hay bất cứ ai trên phần đất này chắc chắn đã và đang có cùng một
thái độ: không phải việc của mình.
Ôi, Hà Nội. Sự tích bắt đầu từ rùa. Chấm
dứt bởi những trái bom từ B52. Và thách thức lương tri cư dân thành phố
bởi những đường cưa bén ngót.
Đâu đó vang lên bài hát chế của giáo sư
hài Cù Trọng Xoay. Bài hát vui hơn buồn vì nỗi buồn thật bén hơn nhiều,
nó đủ sức đốn hạ những thân cây xà cừ to cao. Cù là nghệ sĩ, dù hài,
nhưng anh đã lên tiếng. Còn bao nhiêu Cù khác, bao nhiêu nghệ sĩ chuyên
chính khác đang trầm ngâm, tìm kiếm cách nào tuyệt vời nhất để ghi lại
hình ảnh những thân cây đổ gục. Sự kiện này lớn và vì vậy không thể làm
chiếu lệ. Phải nghiên cứu và tìm ra góc sáng tạo nào hiệu quả nhất. Hả
Nội theo họ và… chờ.
Mà không thể trách gì văn nghệ sĩ. Họ có
đời sống riêng, có cái nhìn riêng và trong những điều rất riêng ấy họ
cũng có vài cái chung đáng quý. Chẳng hạn vài ngày trước họ đã cùng nhau
gửi thỉnh nguyện thư cho Tổng thống Barak Obama đòi nhanh nhóng bang
giao với Cuba để người anh em này không còn cô độc trên hành tinh. Việc
làm đầy nhân văn ấy rủi thay lại bị mấy cái cây Hà Nội khi đổ đã kéo
theo làm không còn ai chú ý.
Thỉnh thoảng trên những thân cây may mắn
còn đang đứng, người Hà Nội thấy chúng được gắn lên những chiếc nơ vàng,
những vòng ruy băng màu vàng quấn chung quanh như che chắn các thợ cưa
đang hăm he muốn cắt chúng. Họ là sinh viên, phản ứng yếu ớt và thụ động
như từ nhiều chục năm nay. Phản ứng của họ đã được biết trước từ chính
quyền bao nhiêu lần trước và lần này cũng vậy: Chỉ được phép xin, và nếu
bức xúc lắm thì bạn có thể khóc. Những giọt nước mắt của các bạn có thể
lây lan và kết quả cuối cùng thì nước mắt cũng chỉ là nước mắt.
Sinh viên khóc, sinh viên lặng lẽ ôm cây, sinh viên cầm giấy biểu tình…cộng hết lại chưa tới hai mươi người.
Hai mươi niềm đau ấy chia ra cho 2.000 cây đã bị đốn sự khác nhau thảm hại đến đau lòng.
Họ trẻ. Họ còn phải tới trường trả nợ
sách vở. Họ còn lệ thuộc vào cha mẹ và trường lớp. Hai mươi người dù ít
nhưng vẫn là con số.
Cùng lúc ấy có hai vị giáo sư lên tiếng
trên hệ thống truyển thông đại chúng. Một chống, một bênh. Chống thì đưa
ra luận cứ mà bất cứ ai cũng đều dễ dàng nhìn thấy. Ông bênh thì dĩ
nhiên phải tìm lý do có sức thuyết phục. Hai giáo sư nói xong người ta
thấy đó là hai anh em ruột: Chuyện lạ. Hai anh em trên một cỗ xe tăng.
Cỗ xe chỉ còn cái vỏ bằng sắt mà không có bất cứ viên đạn nào. Cỗ xe
chạy băng băng trên lòng phố Hà Nội khi hai bên đường không một công dân
đứng đón hay vẫy tay. Lại thêm chuyện lạ trong muôn vàn cái lạ của dân
Tràng An thuở trước.
Nhưng cũng phải nhìn nhận một điều phản
ứng trên mạng xã hội nhiều hơn chính quyền thành phố tự tin. Mở bất cứ
một mạng xã hội nào ra thì hình ảnh thê thảm của cây cối bị đốn ngập mắt
người xem, đến nỗi có thể nói người ta chỉ chăm chăm nhìn vào cây, nhìn
vào cách ứng xử của vài khuôn mặt lem luốc. Nhìn và comment, những lời
châm chọc, lên án đôi khi muốn vỡ tung màn ảnh computer. Nhưng tiếc thay
comment vẫn là comment, người ngồi trong phòng lạnh của UBND thành phố
không có thói quen chơi mạng xã hội, vì nghe đâu nó đã bị cấm từ khuya!
Người Hà Nội có chết không nếu 6.700 thân cây ấy bị đốn?
Biết tỏng là “không” nên hầu hết những
tay trách nhiệm đều vô tư ăn nhậu. Biết tỏng là không nên Nguyễn Thế
Thảo tự tin trả lời bức thư của Trần Đăng Tuấn một cách nhanh chóng và
…quyết liệt: Làm gì có chuyện kiếm chác trong vụ đốn cây? Chúng tôi đang
thay máu cho thành phố anh hùng bởi 6.700 cái cây ấy toàn là lũ bại
liệt, không ruỗng bên trong thì cũng gãy gập bên ngoài. Cứ tin và xem
chúng tôi làm việc.
Ông nói thế mà bảo dân nó tin thì khác gì
xem dân chỉ là một lũ phu đồn điền cao su thời Tây thuộc. Những gã cặp
rằng thời nay dù có dữ dằn cách nào cũng không dám công khai quất vào
phu cạo mủ những nhát roi thù hận như xưa. Cùng lắm là chúng len lén kéo
nhau đi gở những chiếc nơ vàng, những tờ giấy vô hại gắn trên thân cây
như một lời nguyền rủa. Bấy nhiêu cũng đủ cho dân Hà Nội khinh bỉ cả chế
độ nói chi tới việc tin cậy lời tuyên bố của một cộng sản chúa có khuôn
mặt lừa lọc không cần son phấn.
Ông kẹt nên ông ra lệnh ngưng đốn cây. Mấy đứa khác không kẹt nên vẫn cứ đốn sau khi lệnh của ông đưa ra.
Hay có khi ông chơi bẩn: vừa ngưng trên miệng nhưng dưới trôn vẫn đốn thì sao?
Hình ảnh dân Hà Nội cung cấp cho thấy
những hàng cây tiếp tục bị cưa khắp nơi trong thành phố. Hình ảnh cũng
cho thấy khắp nơi trong thành phố những chuyến xe chở gỗ chạy ra ngoại
thành kìn kìn. Người Hà Nội ngơ ngác nhìn nhau: Chúng chở đi đâu vậy?
Chừng như để an lòng họ, những tấm poster
có in hình một thân cây cổ thụ được máng lên những cây vừa được trồng
xuống. Người thì nói vàng tâm kẻ lại cho là vàng mả. Tâm hay mả gì thì
cũng còi cọc, xương xẩu đứng run rẩy dưới trời Hà Nội nay lại đeo thêm
tấm bảng cây xanh trên cổ. Ôi hài hước đến mức đáng nhận một giải thưởng
cấp quốc tế vể ý tưởng “Cây vẽ” này.
Các ông các bà muốn cây xanh thì đây mặc
sức mà xanh nhé. Bao năm ăn bánh vẽ của một chủ nghĩa không tưởng bây
giờ ráng mà nuốt “cây vẽ” cho trọn gói.
Mấy tờ báo nước ngoài không biết có thấy
hình ảnh này không. Lạy trời đừng cho chúng biết. Lũ phản động này mà
chụp hình đăng báo kèm theo lời bình thì có mà chết anh Phạm Quang Nghị,
anh ấy đang tranh chức tổng, món cây vẽ này khó mà nuốt cho trôi.
Chung quy, chỉ vì chúng tôi khinh dân,
muốn cho ăn gì thì ăn nấy, đừng bao giờ nghĩ rằng tiếng nói của anh chị
ông bà làm chúng tôi chùn bước. Chúng tôi được sinh ra trong bạo động,
chúng tôi lớn lên và chiến thắng kẻ thù cũng trên chính cái nền ấy và
chúng tôi sẽ không khoan nhượng những nài nỉ ỉ ôi hay khóc lóc của ông
bà anh chị đâu, nói thế cho nó vuông nhé.
May. Sáng hôm nay sau khi viết bài này,
trên mạng loan đầy tin người Hà Nội tập trung chống lại chính sách thảm
sát cây xanh. Pha bình trà, ngồi thở phào với chút niềm vui của một buổi
sáng Chúa nhật đầy nắng Sài Gòn. Không biết niềm tin này có phải là thứ
niềm tin bị “vẽ” hay không nữa?
No comments:
Post a Comment