Câu đổ lỗi của ông thứ trưởng cho thủy triều đỏ lại cho thấy
những thủ phạm đích thực đã đầu độc không chỉ môi trường tự nhiên của
đất nước này, mà là cả môi trường sống của xã hội, trong đó có đủ mọi
mặt cuộc sống từ giáo dục, y tế, đạo đức, kinh tế, xã hội.
Đó là
con sóng đỏ của tư duy vô thần cộng sản lấy vật chất quyết địnhh ý thức
con người và coi việc chiếm giữ quyền bính phục vụ lợi ích của phe nhóm
mình là tối thượng, bỏ mặc đất nước, dân tộc và dân sinh.
Thảm họa đang tăng dần
Thảm
họa đầu độc môi trường sống ở Miền Trung đã ngày càng tăng và chưa có
thời điểm dừng lại. Các loại sinh vật biển đã chết và đang tiếp tục
chết. Không chỉ ven bờ, mà cả những loài động vật biển ở tầng nước sâu
như cá voi cũng đã từ giã cuộc đời với biển sâu để phơi xác ở bờ biển
các tỉnh Việt Nam.
Rừng ngập mặn Hà Tĩnh chết hàng chục ha. Ảnh: Báo Hà Tĩnh
Không
chỉ có cá, mà các loài thủy sinh, ngao sò, ốc hến… chim chóc cho đến
rừng ngập mặn đã được phát hiện đang chết. Đầu tháng 4/2016, báo chí đã
lên tiếng về 26ha rừng ngập mặn được trồng từ 25 năm nay để chắn sóng,
giờ chỉ còn trơ gốc. Tại các đảo ở Quảng Bình, chim chóc không còn,
những xác chim tan rữa trên đảo. Thậm chí, người ta không còn dám xuống
kiểm tra xem những loại rong biển, san hô có còn tồn tại được không.
Nhưng,
người dân biết một điều: nước biển đã và đang chứa một lượng hóa chất
cực độc có thể giết người. Người dân lo tích trữ muối ăn, cả hệ thống du
lịch biển mùa hè đang có nguy cơ tê liệt, các chợ hải sản biển vắng teo
vì không ai dám mang sinh mệnh của mình để đùa với các “bí mật nhà
nước”.
Không chỉ có thế, ngoài các sinh vật biển, con người cũng
đã mất mạng vì nhiễm độc từ biển, điều “xưa nay hiếm”. Người ta có thể
chết vì ngộ độc khí ở đồng bằng, bị nhiễm độc từ rừng, từ nhiều nơi
khác, nhưng ở biển, bị nhiễm độc thì hầu như rất ít xảy ra ở Việt Nam.
Nhưng điều đó đã xảy ra rất cụ thể và hết sức nguy hiểm.
cavoichet
Cá voi chết bất thường dạt vào bãi biển ở Huế. Ảnh: NLDO
Những
công nhân lặn biển ở Formosa đã chết và đang điều trị ở các bệnh viện
đã cho biết họ nhiễm kim loại nặng từ biển. Ngay tại Formosa, ngày
15/4/2016 hàng chục công nhân đã bị nhiễm độc và ngộ độc khi ăn ở nhà
bếp chung của Formosa. 29 người nhập viện, hàng chục người khác có dấu
hiệu nhiễm độc. Điều lạ ở đây, là quá trình nhiễm độc, ngộ độc của họ đã
diễn ra từ từ chứ không đồng loạt như những nơi bị ngộ độc thực phẩm
khác. Điều đó cho người ta khả năng nghi ngờ là những chất độc từ sản
vật biển đã nhiễm ở các mức độ nguy hiểm khác nhau và phát huy tác dụng
từ từ.
Với tình trang chất độc đưa vào cơ thể như không và dần
dần phát huy tác dụng của nó, thì con người, sức khỏe giống nòi Việt Nam
rồi sẽ ra sao? Chưa ai đặt vấn đề đó ra với những kẻ đang hủy hoại đầu
độc môi trường sống của Việt Nam.
Với một đất nước có 3.200 km bờ
biển, số lượng ngư dân và người dân phụ thuộc vào môi trường biển là
quá lớn. Cách đây 3 năm, ngày 7/6/2013, tại Diễn đàn Kinh tế Biển diễn
ra tại Hà Tĩnh, ông Chu Phạm Ngọc Hiển -Thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi
trường cho biết, mục tiêu của Việt Nam đến 2020, kinh tế biển sẽ đóng
góp 53-55% GDP.
Khi đó, Lê Đình Sơn, Phó chủ tịch UBND tỉnh Hà
Tĩnh còn tự hào Hà Tĩnh có Formosa. Ông cho biết, tỉnh này có bờ biển
dài 137km, gồm 3 đảo nhỏ với 4 cảng thương mại và cảng cá. Mặt khác, Hà
Tĩnh có ngư trường rộng, diện tích nuôi trồng thủy sản lớn, nhân dân có
truyền thống đánh bắt và nuôi trồng thủy sản, tiềm năng phát triển du
lịch dồi dào trong đó có du lịch biển… Toàn những viễn cảnh như mơ.
Nhưng những ngày qua, không thấy mặt ông ta và chẳng thấy ông ta nói gì
nữa.
Vậy thì nền kinh tế Việt Nam sẽ đi về đâu? Đất nước này rồi sẽ ra sao? Đời sống người dân bần cùng hóa đến mức nào?
Ai chịu trách nhiêm? Họp kín? Thái độ của một nhà nước
Một
tháng, với cả một bộ máy nhà nước, đảng, đoàn, mặt trận, các hội con
nuôi của đảng như Mặt Trận, Hội Liên hiệp thanh niên, Hội Liên hiệp phụ
nữ… mà cả bộ máy dân phải nuôi phình to bằng ba, bằng bốn bộ máy của
láng giềng với số dân tương đồng, họ đang ở đâu? Tất cả đều im lặng và
lẩn tránh trách nhiệm của mình.
Họ vẫn tiêu tiền dân đều đều vào
xe công, vào nhà công vụ, vào việc đi nước ngoài học tập, vào những
cuộc thăm viếng đón tiếp ngoại bang xâm lược. Trong tháng 4 này, bộ máy
đó đã tiêu bao nhiêu tiền dân? Chưa ai trả lời được, nhưng chắc chắn một
điều: tháng 4 này, họ đã tiêu tốn hơn 1.000 tỷ đồng cho riêng xe công
để phục vụ họ.
dangngocsonn
Phó Chủ tịch Đặng Ngọc Sơn đã xúi dân xuống tắm biển và ăn cá nhiễm độc.
Một
quan chức Hà Tĩnh với chức danh Phó Chủ tịch Tỉnh là Đặng Ngọc Sơn đã
xúi dân xuống tắm biển và ăn cá nhiễm độc. Điều này khiến dư luận bất
bình dậy sóng và ông ta “tàng hình”. Nói như một vị tiến sĩ – nhà khoa
học, ông Phó chủ tịch Tỉnh này “thiếu kỹ năng sống và không có kiến thức
khoa học” .Thế mà ông ta lại là viên quan đầu tỉnh. Vậy thì hệ thống
cán bộ sẽ ra sao?
Một viên chức Quảng Bình, khi được hỏi về việc
chim đồng loạt chết, đã tỉnh bơ: Chim chết không liên quan gì đến chúng
tôi. Bó tay với quan chức nhà nước Cộng sản luôn tự hào là đầy tớ nhân
dân!
Không chỉ với những quan chức đông nhan nhản như chính quyền
địa phương đã được coi là “tàng hình”, cả bộ máy Bộ Chính trị cũng như 4
cái chân gọi là tứ trụ mà người ta vạch mặt chỉ tên hẳn hoi, chưa hé
nửa lời về thảm họa này, trừ Thủ tướng kêu “xử lý nghiêm”. Người ta nhớ
chưa lâu, mới đây thôi, họ đã giơ tay thề nguyền sẽ thế này, sẽ thế kia
trước cả toàn dân và cả Quốc hội… cứ như thật.
Trong số đó, ông
Nguyễn Phú Trọng lại còn trực tiếp đến vùng thảm họa, gặp gỡ, cười giả
lả cùng nghi can gây đại họa là Formosa, rồi ra về với sự im lặng chết
chóc và để lại câu khen ngợi “Hà Tĩnh đi đúng hướng”. Người dân quan sát
và có quyền nghi ngờ rằng: đó có phải là một cuộc “thông cung” trong
tội ác với môi trường Việt Nam ở thảm họa này?
Lúng túng che đậy sự thật
Sau
gần một tháng trời, cả bộ máy ôm 24.000 cái bằng tiến sĩ đã hoàn toàn
bất lực trước câu hỏi: thảm họa này do đâu? trong nước biển miền Trung
hiện nay có gì? người dân nên ăn gì, dùng gì từ biển?”. Những câu hỏi đó
đã không được trả lời.
gian lận
Người
ta chờ cho đến tối 27/4/2016, 7 bộ gồm Bộ Tài nguyên – Môi trường cùng
các bộ khác sau khi họp kín đã có một buổi họp báo có một không hai.
Buổi họp báo nổi tiếng này đã đưa ra được một thông điệp kiểu “xin thông
báo, hiện chưa có gì để thông báo, chúng tôi sẽ thông báo sau khi có
điều cần thông báo, vì thế xin thông báo để những người cần được thông
báo biết”.
Ở Việt Nam, cái trò họp kín đã diễn ra thường xuyên và
coi như đó là quyền của đám đầy tớ một cách ngang nhiên, dù đám đầy tớ
này đang lấy từ túi ông chủ tiền ăn, tiền đi xe, nhà ở và mọi thứ khác.
Người
ta thấy Quốc hội phải họp kín về Biển Đông, đảng họp kín ở Hội nghị
trung ương… Tất tần tật cứ như đi buôn bạc giả với nhau vậy.
Vì sao phải họp kín? Điều đơn giản để giải thích việc họp kín, là bất cứ sự gì không minh bạch đều cần che giấu trước ánh sáng.
Sự thật lộ diện
Buổi
họp báo không đưa ra được thông tin gì từ người tổ chức, chỉ duy nhất
đưa được một thông tin là không phải Formosa gây độc mà có thể là “thủy
triều đỏ” là nguyên nhân.
Ảnh: Dân trí
Cuộc họp báo “Kỳ dị” Ảnh: Dân trí
Khi
nghe câu nói này, cả cộng đồng mạng đã mất một trận cười còn hơn cả ngộ
độc nước biển. Trên các diễn đàn mạng, người dân không còn gì để có thể
biểu thị sự coi thường, khinh bỉ và thiếu tôn trọng đến thế. Những
status trên diễn đàn Facebook kêu gọi yêu cầu Bộ Trưởng Tài nguyên – Môi
trường từ chức, chỉ một tiếng đồng hồ sau đã có hàng ngàn người like và
hàng cả ngàn lượt người chia sẻ.
Người dân không có được thông
tin chính thức từ miệng quan chức Thứ trưởng Bộ TN-MT Võ Tuấn Nhân.
Nhưng họ đã biết điều gì đằng sau thái độ hoảng hốt khi một phóng viên
hỏi về độc tố kim loại nặng gây cá chết ở biển hiện nay: “Tắt máy. Tắt
máy nghe. Xin lỗi. Không, không, để anh nói riêng với em. Đừng hỏi câu
đó. Hỏi câu đó tổn hại cho đất nước”.
thuytrieudo
Tổn hại
cho đất nước? Với ông này, nói lên sự thật là tổn hại cho đất nước?
Không. Hoàn toàn không. Ông ta sợ nói ra sự thật chỉ có hại cho cái đảng
của ông ta, “người tổ chức và lãnh đạo mọi thắng lợi của cách mạng Việt
Nam” (sic).
Thủy triều đỏ ở Việt Nam. Hình minh họa.
Còn khi đất nước đã tan hoang, bị đầu độc, thì nói lên sự thật là một đòi buộc, và điều đó chỉ làm cho đất nước tốt hơn thôi.
Người
dân không tin là ông ta và các quan chức không biết nguyên nhân. Bởi
người dân có mù, thì họ cũng biết biển không thể có chuyện tự nhiên bị
đầu độc, và họ cũng đã biết nơi chốn, nguyên nhân và thủ phạm rõ ràng.
Cái mà ông cho là “thủy triều đỏ” được cộng đồng mạng chỉ rõ, đó là làn
sóng thủy triều cộng sản chủ nghĩa đang luôn tạo những con sóng đỏ hủy
diệt trên đất nước này từ nhiều thập niên qua.
Câu đổ lỗi của
ông, chỉ nhằm che giấu những thủ phạm đã đầu độc không chỉ môi trường tự
nhiên của đất nước này, mà là cả môi trường sống của xã hội, trong đó
có đủ mọi mặt cuộc sống từ giáo dục, y tế, đạo đức, kinh tế, xã hội.
Đó
là con sóng đỏ của tư duy vô thần cộng sản lấy vật chất quyết định ý
thức con người và coi việc chiếm giữ quyền bính phục vụ lợi ích của phe
nhóm mình là tối thượng, bỏ mặc đất nước, dân tộc và dân sinh.
Hà Nội, ngày 29/4/2016.
Những ngày người Cộng sản mừng “chiến thắng miền Nam” và thảm họa môi trường.
Tác Giả: J.B Nguyễn Hữu Vinh
No comments:
Post a Comment