Có Thể Đâu Mà Nhục: Nhục quốc thể
Họ tới Việt Nam CS đầu tháng 7, và đã có những kinh
nghiệm tuyệt vời về con người, phong cảnh cũng như lòng hiếu khách của
cộng đồng couchsurfing Việt Nam.
NHƯ THẾ NÀO LÀ NHỤC QUỐC THỂ ?
HÃY TẨY CHAY hãng xe NAM PHƯƠNG 269 PHẠM NGŨ LÃO.
Marta (35 tuổi), David (39 tuổi), Lucia (5 tuổi) và Max (2 tuổi) là một gia đình Tây Ban Nha du lịch vòng quanh thế giới sau nhiều năm tích cóp.
Họ tới Việt Nam CS đầu tháng 7, và đã có những kinh nghiệm tuyệt vời về con người, phong cảnh cũng như lòng hiếu khách của cộng đồng couchsurfing Việt Nam.
Tối ngày 21/7, họ đón xe đêm từ Nha Trang về TP. Sài Gòn, ở lại đây ngày cuối cùng trước khi đón máy bay đi tiếp sang Singapore. Và ở đây họ bắt đầu một hành trình bi hài kịch về cái gọi là “lòng hiếu khách” của một bộ phận người Việt.
Trên chuyến xe giường nằm 21/7 từ Nha Trang về Tp. Sài Gòn, David đặt ipad và iphone trên người trong khi ngủ. Tỉnh dậy lúc 3h sáng, David phát hiện ra 2 món này biến mất. Sau khi check kỹ chỗ nằm, và các vị trí chung quanh, David
biết chắc mình đã bị mất cắp. Dưới áp lực của vợ chồng anh, tài xế xe
yêu cầu mọi người cho kiểm tra hành lý để tìm, nhưng không thấy.
Sáng ngày 22/7, David
quyết định đi báo cảnh sát để có xác nhận mất cắp, để khai báo bảo
hiểm. Sau khi bị hướng dẫn vòng vòng qua 3 trạm công an, họ được hướng
dẫn đến số 66 Bùi Viện. Ở đây công an không chịu xác nhận với lý do họ bị mất cắp trên đường, không phải ở TP. Sài Gòn, đồng thời yêu cầu phải có người địa phương thông dịch mới đồng ý xác nhận, mặc dù:
- Họ mất cắp trên đường đi, không thể dừng xe ngay đêm khuya để đi tìm công an
- Công an nói tiếng Anh cực kỳ lưu loát, nhưng vẫn nằng nặc đòi tất cả người báo cáo mất cắp phải có người địa phương đến phiên dịch, thì may ra họ mới giải quyết.
- Công an nói tiếng Anh cực kỳ lưu loát, nhưng vẫn nằng nặc đòi tất cả người báo cáo mất cắp phải có người địa phương đến phiên dịch, thì may ra họ mới giải quyết.
Tôi
là người địa phương duy nhất ở TP. Sài Gòn mà họ biết. Vì thấy nhục,
tôi đã bỏ việc 3 tiếng đồng hồ để la lối, làm dữ, giằng co với công an,
rồi giúp được David có được tờ giấy xác nhận quý giá kia .
Nhưng chuyện không dừng lại ở đó.
Khi còn lang thang ở khu vực Bùi Viện, họ phát hiện ra ipad bị mất cắp đã được kích hoạt ở vị trí gần đó. Lần theo map, họ lên lại ngay chính chiếc xe (xe đò giường nằm)
đã chở họ tới TP. Sài Gòn. Lúc đó tài xế đang ở trên xe, và không thừa
nhận trên xe có ipad. Tín hiệu kích hoạt ipad cũng tắt đi, khi họ vừa
tới.
Trước đó, tài xế xe này được tôi và David mời đi sang đồn công an để xác nhận có xảy ra mất cắp, và anh ta đã nhờ tôi hỏi ID icloud của chiếc ipad với lý do: “Bạn anh có thể lần ra ipad nếu có ID icloud. Sau khi tìm ra sẽ trả cho bạn anh 1 triệu đồng !”. Marta đã không đồng ý.
Khi
vào được chiếc xe, họ được vào lục soát chỗ ngồi lần nữa, nhưng vẫn
không thấy ipad. Họ quay lại văn phòng nhờ nhân viên hãng xe can thiệp.
Nhưng không ai có động thái nào gây áp lực với tài xế, và tất cả đều trả
lời “không có !”.
Đến
khi tôi đến, và yêu cầu được gặp người quản lý hãng xe, anh ta thấy
người địa phương đến mới chịu gặp, nghe câu chuyện từ đầu và nói rằng: “Tín hiệu map từ ipad là không thể sai”, nhưng “không thể gây áp lực với tài xế ngay bây giờ !”. Tôi đành thuyết phục David cho họ 2 ngày để làm việc, và liên lạc lại.
Không làm gì được, Marta đã bật khóc ngay trước cửa hãng xe. Lucia (5 tuổi) và Max (2 tuổi) đã trải qua 1 ngày cuối cùng ở Việt Nam lang thang ngoài nắng từ sáng đến 8:00 tối, đói meo và rã rời sau 1 đêm không ngủ, và 1 ngày gặp hết chuyện trời ơi này sang chuyện trời ơi khác.
4 ngày trôi qua không có ai liên lạc...
Hôm
qua, tôi mất kiên nhẫn gọi lại và yêu cầu gặp quản lý. Lần đầu nhân
viên Tổng đài né tránh, nói em là nhân viên mới, em không biết, chị rất
phiền. Lần thứ hai tôi gọi thì một nhân viên khác lớn tiếng nói không
đồng ý cho gặp, và dập máy vô cùng thô lỗ. Dù tôi biết chắc đó chính là 2
nhân viên trực điện thoại đã chứng kiến cuộc nói chuyện của tôi, gia
đình David và người quản lý của họ từ đầu đến cuối.
Dù
tôi đã gây áp lực, gọi điện thoại quấy rối như một con điên, đến bây
giờ, tôi vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ Quản lý hãng xe.
Tôi nhớ cảm giác lần ngồi trong taxi, và chứng kiến 1 du khách ngoại quốc bị giựt camera ngay góc Diamond Plaza.
Cả một đoàn người và xe đứng chờ đèn đỏ mà không ai lao xe ra để cản
tên ăn cướp, cũng không ai đuổi theo, và phụ truy hô. Mất là mất. Ngu
thì ráng chịu !.
Tôi còn nhớ cảm giác bị 1 anh bạn người Pháp nói rằng:
“Khi mày sang Pháp, mày bị chặt chém, ai cũng sẽ bảo vệ mày !. Còn khi
tụi tao sang Việt Nam, tao bị chặt chém, thì mọi người nghĩ đó là chuyện
đương nhiên !”.
Tôi
không phụ bắt được tên ăn cướp trên góc đường Diamond, cũng không thể
thay đổi tư duy về cách bán hàng cho Tây của cả một thế hệ người Việt.
Nhưng việc sau đây thì tôi nhất định sẽ làm:
-
Tôi kêu gọi mọi người share nguồn tin, và tẩy chay hãng xe Nam Phương,
vì dịch vụ và thái độ vô cảm của họ đối với hành khách. Dù không quá
lạc quan, nhưng tôi hy vọng thái độ này có thể ảnh hướng ít nhiều đến
kết quả kinh doanh của họ, đánh động để thay đổi suy nghĩ, và thái độ
của họ.
- Tôi mong mỏi những anh chị
Phóng viên nào nhận được tin này có thể tìm hiểu sự việc sâu hơn. Không
có hành khách nào muốn bị lấy cắp đồ bởi chính nhân viên trên chiếc xe
cao cấp giường nằm ngay trong khi du lịch.
Tin về hãng xe:
Xe du lịch Nam Phương.
Văn phòng ở Tp. Sài Gòn: 269 Phạm Ngũ Lão, quận 1, TP. Sài Gòn. Số điện thoại: Tel: 08. 39209868 - 39209879
Văn phòng Nha Trang (Khánh Hòa): 01 Nguyễn Thiện Thuật, Tel: 058. 3527588 - 3527589,
Facebook của Marta Marta Vizcaíno
(Ảnh là gia đình của David, Marta, Lucia, và Max khi du lịch ở Việt Nam CS) ./.
Hồ Công Tâm chuyển
Xe du lịch Nam Phương.
Văn phòng ở Tp. Sài Gòn: 269 Phạm Ngũ Lão, quận 1, TP. Sài Gòn. Số điện thoại: Tel: 08. 39209868 - 39209879
Văn phòng Nha Trang (Khánh Hòa): 01 Nguyễn Thiện Thuật, Tel: 058. 3527588 - 3527589,
Facebook của Marta Marta Vizcaíno
(Ảnh là gia đình của David, Marta, Lucia, và Max khi du lịch ở Việt Nam CS) ./.
Hồ Công Tâm chuyển
No comments:
Post a Comment