Trong tuần cuối tháng 6 vừa qua, tất cả
các phương tiện thông tin ở VN, từ báo lớn đến báo nhỏ, từ báo mạng đến
báo in, từ các trang mạng cá nhân cũng như đoàn thể đang sôi sục bàn
tán đến chuyện Hà Nội cấm nói tục. Vấn
đề đáng suy nghĩ ở đây là tại sao tất cả các tỉnh thành khác không có
chuyện các cơ quan công quyền và cơ quan chuyên môn như các sở Thể Thao
Văn Hóa phải quan tâm đến vấn đề này. Thế ra chỉ có “thủ đô yêu quý” Hà
Nội nói tục thôi sao? Mời bạn đọc cùng tìm hiểu câu trả lời.
Hà Nội xưa nay vốn nổi tiếng là “đất
Thăng Long ngàn năm văn vật”, trai thanh gái lịch không đâu bằng. Ấy thế
mà bỗng dưng nó trở thành nơi nói tục nhất nước. Theo bản “nghiên cứu”
của nhiều tờ báo như VNNet 26-6-2015, Báo Đất Việt 25-6-2015… thì:
“Từ công sở, trường học đến hàng quán,
bến xe, ngõ hẻm, đâu đâu cũng thấy nói tục, chửi bậy. Nhiều người còn
coi đó như một thói quen, không nói là thấy… thiếu thiếu”.
Tình trạng “chửi bậy như hát hay” đang
ngày càng lan rộng tại khắp các môi trường. Bởi vậy nên Phó chủ tịch Ủy
ban Nhân dân (UBND) TP Hà Nội mới có văn bản “xử lý người nói tục”
Hà Nội xử lý người nói tục nơi công cộng
Theo báo Hà Nội mới ngày 17-6-2015 đã đưa tin:
“Trước phản ánh về tình trạng một số bạn
trẻ, nghệ sỹ nói thô tục nơi công cộng, Phó Chủ tịch UBND TP Hà Nội Lê
Hồng Sơn giao đơn vị liên quan có biện pháp xử lý cụ thể, nhằm hạn chế
cao nhất những hành vi thiếu văn hóa trong nhà trường và ngoài xã hội.
Việc thành phố ra văn bản nêu trên xuất phát từ nội dung phản ánh tình
trạng một bộ phận các bạn trẻ là học sinh, những ca sỹ, người dẫn chương
trình… có những lời nói thô tục, ứng xử không văn hóa nơi công cộng,
làm ảnh hưởng đến nếp sống văn minh của thành phố.
Phó Chủ tịch UBND TP Hà Nội Lê Hồng Sơn
giao Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch phối hợp cùng Sở Giáo dục và Đào
tạo, UBND quận, huyện, thị xã kiểm tra, xem xét, có biện pháp xử lý cụ
thể, nhằm hạn chế cao nhất những hành vi thiếu văn hóa trong nhà trường
và ngoài xã hội.
Trước đó, giữa năm 2014, UBND TP Hà Nội
ban hành Quy chế thực hiện Kỷ cương hành chính và Văn hóa công sở tại
Văn phòng UBND thành phố. Mục đích của việc ban hành quy chế trên nhằm
hướng tới xây dựng đội ngũ cán bộ, công chức, viên chức có phẩm chất đạo
đức tốt, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Đặc biệt nội dung quy chế yêu cầu cán bộ,
công chức, viên chức trong giao tiếp, ứng xử phải có thái độ lịch sự,
tôn trọng, trung thực, thân thiện, hợp tác với đồng nghiệp. Ngôn ngữ
giao tiếp phải chuẩn mực, rõ ràng, mạch lạc và không nói tục, dùng tiếng
lóng, quát nạt.
Trong giao tiếp và ứng xử với nhân dân,
cán bộ, công chức, viên chức phải nhã nhặn, lắng nghe ý kiến, giải
thích, hướng dẫn rõ ràng, cụ thể về các quy định liên quan đến giải
quyết công việc”.
Quy chế đã ban hành cả năm rồi, nhưng mãi
đến nay tình trạng này ngày càng trở nên nhức nhối như cái nhọt ung thư
của xã hội đang chảy mủ, đó thật sự là sự xuống dốc thê thảm của văn
hóa thủ đô, bộ mặt của cả nước.
Trước hết, chúng ta hãy tìm hiểu xem cái nhọt ung thư đó hình thành từ bao giờ?
Tình trạng chủi tục nói bậy bắt đầu từ sau năm 1975
Tôi chứng minh điều này qua nhận định của
một nhân vật là dân Hà Nội chính cống. Đó là ông Nguyễn Ngọc Tiến – ông
này cũng là một nhà văn của Hà Nội ngày nay–. Ông nói:
“Tôi đã sống, trải qua quãng thời gian
dài ở Hà Nội và có thể khẳng định chắc chắn, những thập niên 1960, 1970
thanh niên ra đường ăn nói rất lịch sự, đàng hoàng, không có tình trạng
những từ tục tĩu tràn lan trong xã hội.
Tuy nhiên, bây giờ Hà Nội không chỉ là
những người sinh ra, lớn lên ở Hà Nội mà tập hợp những người đến từ rất
nhiều nơi. Tôi nhận thấy sự thay đổi trong cách ứng xử, giao tiếp của
những người sống ở Hà Nội bắt đầu diễn ra từ thập niên 1980 và kéo dài
đến bây giờ. Tình trạng văng tục cũng nhiều hơn trước kia”.
Và ông nhà văn Hà Nội này lý giải: “Có
nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này, bắt nguồn từ xã hội, gia đình,
nhà trường. Từ thập niên 1980, bắt đầu có sự thay đổi lớn trong quan
niệm của mỗi cá nhân. Người ta thấy mình được tự do ăn nói hơn mà không
bị ràng buộc bởi nhiều nề nếp.
Nhà trường thì quan tâm đến điểm số, học
sinh giỏi, học sinh tiên tiến nhiều hơn việc giáo dục cách ứng xử cho
các em. Trong mỗi gia đình, việc mưu sinh chiếm ngày càng nhiều thời
gian, gánh nặng, nên chuyện dạy dỗ con cái cũng bị hạn chế phần nào.
Nhưng còn một nguyên nhân nữa đó là việc
giáo dục cộng đồng hiện đang bị mất dần. Ngày xưa, nếu người lớn ra
đường thấy trẻ con nói tục, chửi bậy có thể nhắc nhở, thậm chí trách
mắng chúng, cho dù đó là những đứa trẻ xa lạ. Và những đứa trẻ ấy chỉ
còn cách nhận lỗi chứ không dám cãi lại, dù đó là người lớn chưa quen
biết.
Nhưng bây giờ, sự giáo dục của người lớn
với con trẻ trong cộng đồng không còn nữa. Nếu người lớn xa lạ thấy trẻ
con văng tục mà nhắc nhở thì rất dễ gặp phải sự phản ứng tiêu cực của
chúng.
Nên những người lớn tuổi cũng không mấy
ai nhắc nhở con trẻ những chuyện đó ở nơi công cộng nữa. Vì thế, trong
cách ứng xử đã mất đi một kênh giáo dục cộng đồng có hiệu quả. Hay nói
cách khác, người lớn đang tạo cơ hội hơn cho con trẻ nói tục, chửi bậy.
Cũng cần nói thêm, ngày trước trong nếp
sống của người Hà Nội, rất nhiều cá nhân có lòng tự trọng, biết xấu hổ,
rất nhiều gia đình có gia phong, nề nếp và họ cảm thấy xấu hổ trước đám
đông nếu nói ra những từ tục tĩu trước mặt người khác.
Nhưng bây giờ, lòng tự trọng của các cá nhân mất đi quá nhiều, nên họ sẵn sàng văng tục, chửi bậy mà không cảm thấy xấu hổ”.
Có một nguyên nhân chính ông Nguyễn Ngọc
Tiến quên chưa nói là tại sao lòng tự trọng mất đi? Bởi một xã hội sống
giả dối quá nhiều, bởi đồng tiền đã trở thành “vua” của lý tưởng sống.
Các thứ đạo đức, gia phong, nền nếp đã trở thành “đồ cổ”, anh nào xài
tới là lạc hậu, là đói nhăn răng. Cứ thế mài mòn hết nhân cách con
người, còn trơ lại cái vỏ ngoài cố làm ra vẻ sang trọng nhưng rỗng
tuếch.
Chửi tục ngay từ khi còn mới cắp sách đi học
Không khó để có thể bắt gặp hình ảnh
những cô cậu học sinh cấp 2, cấp 3 còn mặc đồng phục tụm ba tụm bảy
buông những từ ngữ tục tĩu chốn công cộng. Nhưng điều đáng báo động là
“căn bệnh” này đã “lây” lan sang ra cả học sinh tiểu học.
Chị Vân, một chủ quán internet trên Quốc
lộ 32 (Hà Nội) cho biết, cứ đến giờ tan học là nhiều học sinh cấp 2, cấp
3 kéo nhau vào quán. Và vừa chơi, các “ông trời” này vừa liên mồm chửi
bậy.
Thậm chí, trên một số mạng xã hội, các em
còn lập hẳn hội “thích nói tục, chửi thề” để vào đó cùng phô diễn “tài
nghệ” nói tục. Nhiều em còn lôi thầy cô, cha mẹ ra chửi. Kinh khủng nhất
khi ông bố dạy thằng con trai không được nói tục, thằng con trả lời
tỉnh queo: “ông nội còn nói tục hơn cơ bố ạ”.
Ngay cả đến một số “sao
của làng giải trí” cũng chửi tục. Tiêu biểu là người mẫu Nguyễn Thùy
Trang (tên nghề là Trang Trần) vừa bị truy tố vì đi xe ngược chiều bị
cảnh sát đưa về trụ sở công an quận Hoàn kiếm nhưng vẫn tiếp tục chửi
bới luôn cả cảnh sát.
Hai “thánh chửi” Hà Nội vẫn sống nhăn
Từ rất lâu rồi tôi đã nghe danh mấy cái
quán ăn ở Hà Nội gọi là “bún mắng, cháo chửi”. Nói cho rõ là vào ăn bún
thì bị bà chủ mắng xa xả, vào ăn cháo thì bị bà chủ chửi mỗi khi đòi
thêm tí hành tí ớt… “Danh tiếng” của hai thánh chửi này đã vang rền trên
khắp các trang báo, cả nước đều biết, có lẽ các bạn ở nước ngoài cũng
biết.
Chủ quán bún ở Ngô Sỹ Liên và quán cháo gà ở Lý Quốc Sư là hai “thánh chửi trứ danh” ở Hà Nội.
– Vào quán bún mắng ăn gì?
Nằm tại số 41 Ngô Sĩ Liên (Văn Miếu –
Đống Đa – Hà Nội) quán bún dọc mùng giò – lưỡi heo, quán này do bà Hán
Kim Thảo (60 tuổi) làm chủ được nhiều người gọi là “quán bún mắng”.
Theo lời kể từ chính những nhân viên
trong quán, khoảng thới gian 12h trưa là lúc bà Thảo sẽ nổi cơn lôi đình
với khách – và khi đó các thượng đế sẽ ăn đủ các thứ ngôn từ phát ra từ
miệng bà chủ quán. Nhẹ nhàng nhất cũng là: “Ăn bún gì, tìm chỗ ngồi đi,
ăn xong rồi thì biến… Nói gì nói lắm thế, không ăn thì biến, bà cô, ông
hoàng, không bán…”
– Váo quán cháo chửi
Quán cháo bà Mỹ tại phố Lý Quốc Sư (Hoàn
Kiếm – Hà Nội) cũng được mang danh là “cháo chửi”. Bà Vũ Kim Ngọc (61
tuổi) hiện là chủ của quán. Biệt danh đó bắt nguồn từ nhiều năm trước
khi mẹ bà là cụ Mỹ (79 tuổi) còn đứng quán. Vì quá đông khách nên bà Mỹ
sinh bực tức. Cón bây giờ bà Ngọc thanh minh: “Tính tôi sớm nắng chiều
mưa tối bão, nên những lúc nóng giận thì có quát tháo, mắng chửi khách
hàng. Làm nghề này không khác gì làm dâu trăm họ nên hầu như việc chế
biến để hợp miệng khách tôi phải tự tay làm hết. Mỗi ngày quán tiếp cả
trăm lượt khách ra vào, có lúc bực tức trong người nên nói hơi nặng lời.
Đó là tính cách của tôi rồi nhưng bụng dạ không có ý gì cả”.
Khách hàng vẫn thản nhiên
Dù đã có nhiều bài viết nêu rõ về thái độ
phục vụ cũng như phê phán thói quen mắng chửi khách thậm tệ của chủ
quán nhưng quán vẫn nườm nượp khách. Dường như vì “quen bị chửi mắng”
nên nhiều người cảm thấy bình thường, vẫn cười đùa và ăn ngon lành. Quả
thật tôi không thể hiểu được thái độ này. Thực khách coi miếng ăn to hơn
cả thể diện của chính mình. Nếu tất cả cùng tẩy chay cả hai quán “thành
chửi” này chắc chắn sẽ có tác dụng ngay.
Nhưng họ… không dám rời xa một
món ăn ngon dù bị chửi vào mặt.
Đó là thứ văn hóa gì?!
Nhưng làm thế nào để “xử lý” người nói
tục lại là chuyện không dễ dàng, lời nói gió bay, không bằng không cớ,
không luật, làm sao mà xử và xử như thế nào? Phạt tiền, phạt tù hay
phạt… cảnh cáo? Quá khó. Như thế Hà Nội sẽ còn nói tục dài dài!
Đến đây tối thấy cần phải xin lỗi một số ít người Hà Nội không nói tục, còn giữ được chút nền nếp gia phong của người dân Việt.
Văn Quang – ngày 03- Tháng 7- 2015
No comments:
Post a Comment