- A lô em gái! Ai, việc gì xui em gọi cho anh vậy? - bởi hàng 4, 5 tháng
trời nếu không có việc gì quan trọng thì chả bao giờ cô em bỏ ra năm ba
phút để gọi cho tôi. Ngược lại trong những dịp họa hoằn lắm mới được
gặp thăm nhau, thời gian không có để hàn huyên mà cô em cứ mãi ôm điện
thoại hết nói lại cười rồi im lặng nghe, mắt nhìn xa xăm... như không có
tôi ở đó.
Cô em này với tôi là chỗ cousin, nay đã hơn 20 tuổi. Cô sinh ra và lớn
lên tại Mỹ và cũng chưa lần nào được về thăm quê Cha đất Tổ. Mặc dù bà
con cô dì chú bác nội ngoại còn ở quê nhà rất đông. Gia đình chú tôi
được cái dạy dỗ con cái rất nề nếp. Sống ở xứ lạ quê người các em tôi
hằng ngày sinh hoạt ở trường lớp, thư viện, bạn bè hay ở bất cứ nơi đâu
với nét văn hóa, phong tục nơi này nhưng khi về nhà, nhất là trong những
bữa ăn cùng các sinh hoạt khác trong gia đình thì hoàn toàn sử dụng
ngôn ngữ và văn hóa thuần Việt với ý nghĩ sợ con cháu sau này mất gốc,
quên đi cội nguồn… Do đó nếu một ai là người Việt lần đầu tiếp xúc với
các em tôi đều không nghĩ rằng chúng được sinh ra và lớn lên trên đất
Mỹ.
Vừa rồi được tin bà cụ (mẹ của thím tôi, là bà ngoại của cô em) mới mãn
phần. Do đó gia đình chú tôi sắp xếp cho thím cùng cô em về VN thọ tang
cụ. Lần đầu về quê hương cô em rất hồi hộp… phần là thọ tang bà ngoại
phần được thăm quê Cha đất Tổ và cũng có dịp để cô tận mục sở thị cái
đất nước anh hùng mà đâu đó cô đọc được và ngầm hãnh diện rằng đó là
“Thiên Đường Xã Nghĩa” thế mà không hiểu sao cha mẹ cô và cộng đồng
người Việt khắp nơi lại chịu cảnh ly hương?
A lô anh! Em đang ở VN, không biết có phải là thiên đường hay không mà
tất cả mọi việc nơi đây đều khác bên mình (bên Mỹ). Bây giờ VN là buổi
tối-bên anh là buổi sáng-sau nhiều ngày tiếp xúc với nhiều điều lạ, vui
buồn mệt nhọc và nhất là những việc thật ngỡ ngàng không tưởng… Sau buổi
cơm chiều, mọi việc cá nhân xong bây giờ tâm sự với anh đây.
Cô em thì ôi thôi huyên thuyên dắt tôi đi hết chỗ này đến chỗ khác, hết
việc nọ đến việc kia và còn đòi tôi giải thích những điều cô ngạc nhiên
và xem là quá lạ. Tóm tắt một vài chuyện như sau:
Hôm nọ cô và một người chị họ ở VN đi chuyến xe từ Sài Gòn lên Dalat.
Nhà của chị họ ở Dalat nên đưa cô lên thăm chơi và du lịch cho biết Tp
sương mù với ngàn hoa… Xe vừa đỗ xuống bến thì có một đám đông người hầu
như toàn là đàn ông bu quanh chiếc xe khách giống như người nhà đi đón
thân nhân. Nhưng đây không phải, một anh thanh niên chỉ thẳng vào cô nói
“con bé đó của tao” rồi người khác thì nói “bà phía trước mặc áo đỏ là
của tao”, rồi ông mang túi xách là của tui v.v... tất cả hành khách trên
xe ai cũng có phần cả. Cô em nói lạ một điều là người thanh niên đó với
cô chưa hề quen mà sao anh ta khẳng định cô là của anh ấy? Nhưng sau đó
cô được người chị giải thích đó là đám “xe ôm”!- Xe ôm! Cũng là cái lạ,
sao lại xe ôm? Mà phải ôm sao? Được giải thích một lúc cô mới hiểu ra -
À ra là thế! Sau đó chị họ dắt cô đi ra ngoài và bấm bấm tay ra hiệu,
cô không hiểu gì cả và cứ đi theo. Chị họ nói đừng đi xe tụi này rắc rối
lắm, ra ngoài gọi taxi. Thế là có sự mặc cả giữa tay xe ôm và anh lái
taxi rồi anh taxi đưa cho hắn một tờ giấy bạc và hai chúng tôi lên xe về
nhà. Đó là một việc cô thấy được khi lần đầu tiên tiếp xúc với thiên
đường... cô lẩm bẩm và cười thầm “con bé đó là của tao!” hihi...
Tại thủ đô thiên đường xã nghĩa. Cô em kể cô rong ruổi mọi nơi... hết
Hàng Ngang ra Hàng Bạc lại Hàng Đào rồi vòng ra Hồ Gươm. Trưa đó cô ghé
vào các công viên dừng chân nghỉ mát. Cô thấy một đám người đông hình
như là dân tộc miền núi, ăn nằm la liệt, nhếch nhát rất là khổ cực nơi
công viên giống như những người homeless thật tội nghiệp. Động lòng trắc
ẩn, cảm thương đồng loại và thấy đau nhói trong lòng trước sự bất hạnh,
kém may mắn của những người khốn khổ kia. Thế là trái tim sai bảo đôi
chân cô đi mua một số thực phẩm, nhu yếu dùng ngay và mang đến ủy lão,
an ủi đồng thời gởi tặng cho họ một ít tiền nhỏ nhoi… Công việc đang
tiến hành dở dang thì bỗng cô nghe vai cô bị vỗ nhẹ. Quay mặt lại thì
thấy có 2, 3 anh thanh niên ăn mặc sắc phục giống như Police vậy và một
trong các anh ấy nói “Mời cô về phường làm việc!” - Ối! em đâu có làm
việc gì ở đây! Nơi đây đâu có job của em!- Cô cứ về phường làm việc, cô
đi theo chúng tôi. Nhìn chung quanh những người homeless trên gương mặt,
ánh mắt họ hiện rõ sự sợ hãi và có ý lo ngại cho cô. Cô đành bước theo
các anh ấy một cách ngoan ngoãn như một con cừu lạc vào rừng sói. Đến
nơi cô biết đây là đồn cảnh sát. Sau các thủ tục xét hỏi ID và Passport,
biết cô là người nước ngoài và được giải thích rằng cô không được làm
những việc vừa qua! Nghĩa là những việc từ thiện, việc giúp người khốn
khổ, kém may mắn nơi xứ sở này là không được phép và nhất là ở nơi đây
là Thủ Đô. Và cô được cho biết thêm rằng những người homeless đó là “thế
lực thù địch”. Cô kể lúc đó cô không hiểu gì, chắc có lẽ những kẻ đó là
giặc ngoại xâm? Cô nghĩ thế và mơ hồ rằng những người miền núi kia là
thế lực thù địch là giặc từ bên kia biên giới phía Bắc, là giặc Tàu Bắc
phương tràn qua xâm lược nên bị Police VN bắt, đánh đập, ngược đãi, cô
lập cho phơi nắng dầm sương, màn trời chiếu đất, ngăn cản mọi người
không cho cứu giúp cho dù là một gói mì hay đồng bạc lẻ cho đáng cái tội
bành trướng xâm lăng. Ở đoạn này cô kể tiếp là cô liên tưởng đến hôm
tuần trước, khi cô đi thăm bệnh viện ung bướu Sài Gòn. Cám cảnh đau
thương của người bệnh lẫn thân nhân nuôi bệnh la liệt từ gầm giường ra
đến hành lang, xuống hóc cầu thang thật thê thảm… nhiều người thiếu thốn
đói khát không bút giấy nào tả xiết… một chai nước sạch cũng quý hiếm
chứ đừng nói chi đến chén cơm, tô cháo! Thế là cô em ra ngoài mua cả một
xe đẩy nào nhu yếu phẩm, nước uống, cháo gói, mì gói ăn liền… đẩy vào
phân phát cho những người bịnh nghèo khổ thiếu hụt, neo đơn khốn đốn nơi
đây. Nhưng than ôi, ngay tức khắc tại cổng vào BV cô em bị các anh mang
băng đỏ trên tay áo ngăn cản lại và cho biết rằng cô không được phép
làm như thế vì chưa có lệnh… mà cái lệnh nơi đây hãy đợi đấy cho hết mùa
thu!!! Thế là xe hàng của cô em đành quay về bến cũ. Và những người
đáng ra được nhận nó đành nhìn theo với ánh mắt thật u buồn. Ra bên
ngoài cô được mách bảo rằng cô làm như thế có bao giờ được vì cái
căn-tin bên trong BV là của gia đình ông giám đốc BV cho nên cái việc từ
thiện của cô có bao giờ được lệnh, được phép? Cô chép miệng nhìn trời
nói “Lạ thật! đúng là xứ sở thiên đường, làm từ thiện, giúp người bệnh
tật khó khăn mà cũng phải được phép và phải được lệnh từ cấp trên”. Sau
đó cô phải thương lượng với cửa hàng đã mua để trả lại và chịu mất một
phần tiền. Nghĩ lại bên Mỹ sau khi mua hàng mà Return rất dễ dàng như
khi mua mà không mất một xu nào và còn nhận được lời chúc Have a nice
day!
Ở tại Thủ Đô Hà Nội cô tận mắt chứng kiến không biết bao nhiêu là việc
trái ngược với trần gian mà cả đời cô không thể nào quên… nhưng kể ra
đây thì không bút mực nào cho xiết! chỉ đơn cử một vài việc mà thôi.
Quay về miền Trung nghèo khó quanh năm nắng gió, đông thời thiếu áo, hè
thời thiếu ăn. Nơi đây là quê nội của cô mà cũng là của tôi-Thành phố
Quy Nhơn-Bình Định. Nhà ông Bác họ ở cạnh tòa án nhân dân tỉnh Bình
Định. Hôm nay cô tò mò mon men qua quang lãm “Tòa Án Nhân Dân” cho biết
và xem có gì lạ vì trước nay cô thường nghe các vị thẩm phán đỉnh cao
trí tuệ xứ thần tiên xử “án bỏ túi” là như thế nào cô không được rõ lắm.
Thoạt đầu cô trố mắt nhìn vào tấm bảng ghi lịch xử án thấy dòng “Hôm
nay ngày 25/11/2013 xử vụ “làm nhục người khác” thế là cô chen vào bên
trong phòng xử công khai. Tuy nhiên sau khi hội đồng xét xử làm các thủ
tục ban đầu rồi tuyên bố phiên tòa được hoãn vì lý do người bị hại và
một số nhân chứng vắng mặt. Qua tìm hiểu thì người bị hại chính là ông D
“chánh án” tòa án nhân dân thành phố Quy Nhơn. Bị cáo là bà Nguyễn thị
xuân Đào với hành vi “Trùm quần đàn bà lên đầu chánh án” tức ông D nói
trên. Ô hô!!! Trên trời dưới đất, địa ngục thiên đàng, tự cổ chí kim nay
mới có ở xứ thần tiên thiên đường xã nghĩa này một “Kỳ Án” vô tiền
khoáng hậu. Một người đàn bà thấp cổ bé miệng chắc phải có nỗi oan khuất
gì đó ghê gớm lắm mà không nói được nên lời… mà vị chánh án kia là một
trong những tên đã gây ra nông nỗi… nên “chiếc quần đàn bà màu đen” phải
trùm lên đầu một vị quan gọi là cầm cân nẩy mực ngay tại công đường.
Nghe cô kể đến đây tôi lại nhớ đến hình ảnh những chiếc bao cao su được
chụp lên đầu 14 con cáo Ba Đình trong vụ án Ls Cù huy hà Vũ đã truyền
tải rộng rãi khắp hành tinh. Trong lời kể thao thao cô vừa nuốt nước bọt
vừa cười khúc khích… không biết ai đó ở VN đã giải thích thế nào mà cô
nói với tôi rằng em cố gắng sắp xếp công việc để ở lại VN một thời gian
nữa để xem chắc chắn còn rất nhiều chiếc quần đàn bà màu đen khác sẽ
trùm lên đầu không những nhiều quan tòa mà nhiều vị quan lớn nhỏ khác ở
cái xứ thần tiên xã nghĩa này.
Hiện nay tại VN, nơi các công viên và trước các trụ sở tiếp dân mà ai đi
qua cũng nhìn thấy những chiếc quần đàn bà màu đen rách nát của dân oan
đã treo chờ chực sẵn. Có lẽ văn hóa nơi đây đã đổi thay rồi chăng? Thay
vì che nắng, che sương người ta đội nón mà ở xứ thần tiên xã nghĩa các
quan lại “đội quần đàn bà”?
Tôi không biết phải nói gì hơn vì lúc này cô em tôi hạnh phúc hơn tôi
nhiều vì được mục sở thị những cảnh cười ra nước mắt, ngàn năm có một
này.
Ngày 25/11/2013
No comments:
Post a Comment