Do không có tiền thuê xe ô tô chở xác về, nên gia đình chị P đã nhờ người quen sử dụng xe máy chở thi thể về mai táng. Ảnh: Tùng Hải.
Tôi lặng người rất lâu trước bức ảnh người đàn ông chở một thi thể người bó chiếu trên một chiếc xe honda cũ.
Bức
ảnh không hề cho thấy gương mặt của hai nhân vật chính nhưng chưa bao
giờ tôi cảm nhận được có sự thống khổ nào vượt trên cảnh tượng đã diễn
ra trong bức ảnh. Tôi
đã từng nghe câu “nghèo đến nỗi chết phải bó chiếu” nhưng kỳ thực đây
là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Người chết được bó chiếu đặt sau xe và
được giữ chặt bằng những sợi dây thun màu đen tựa như cột một con heo,
con gà, hay một món hàng. Không hơn. Không kém.
Đôi
chân người chết xỏ đôi dép nhựa thò ra ngoài. Trơ vơ! Chông chênh!
Nhưng chính nhờ đôi chân này mà mọi người biết đó là một CON NGƯỜI ,
Trời ạ!
Người
chết thì không còn cảm giác gì. Chết là vĩnh viễn xa rời kiếp nhân sinh
nhọc nhằn khổ lụy. Nhưng hẳn là người đàn ông phải nuốt ngược nướt mắt
vào lòng khi phải đưa xác người thân trở về trong một hoàn cảnh khốn
cùng như không thể khốn cùng hơn.
Thuở
còn đi học, tôi đã rất xúc động khi đọc đoạn văn nói về cái chết của
lão Hạc của tác giả Nam Cao. Lão Hạc chết rất đau đớn. Lão Hạc sống một
đời nghèo khó cơ cực lại còn đau ốm. Lão ăn củ chuối, ăn sung muối cho
qua ngày nhưng rồi cũng chẳng còn cái gì để ăn. Lão Hạc có một mảnh vườn
nhưng lão không muốn bán vì muốn để dành cho đứa con trai sau này còn
lấy vợ. Do vậy mà lão phải chọn cái chết. Lão đã ăn bả chó để tự giải
thoát kiếp sống nghèo . “ Lão Hạc đang vật vã ở trên giường, đầu tóc rũ
rượi, quần áo xộc xệch, hai mắt long sòng sọc. Lão tru tréo, bọt mép sùi
ra, khắp người chốc chốc lại bị giật mạnh một cái, nảy lên. Hai người
đàn ông lực lưỡng phải đè lên người lão. Lão vật vã đến hai giờ đồng hồ
rồi mới chết. Cái chết thật là dữ dội” là đoạn văn đã gây nhiều xúc động
nặng nề trong lòng tôi.
Rồi
tôi được nghe các cô giáo dạy Văn cũng như các nhà phê bình văn học
thời đó phân tích rằng trong chế độ nửa thực dân nửa phong kiến cũ, cuộc
sống của người nông dân cơ cực, bế tắc và đen tối. Sở dĩ như thế là vì
lúc đó họ chưa có ánh sáng của Đảng Cộng Sản dẫn đường , rằng thì cuộc
sống của họ sẽ khởi sắc, sẽ ấm no hạnh phúc từ sau Cách Mạng Tháng Tám
thành công.
“Bây giờ tình mới tỏ tình”
Theo
một bản tin được đăng trên báo An ninh thủ đô vào ngày 23-01-2016 cho
biết “phát biểu tại phiên thảo luận tại Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ
XII, Chủ tịch Hội Nông dân Việt Nam Nguyễn Quốc Cường nêu lên những thực
trạng đáng buồn về đời sống người nông dân Việt Nam khi hiện nay, thu
nhập ngày càng giảm; lao động trẻ muốn thoát ly nông thôn, nguồn gốc
nông dân; khoa học kỹ thuật còn cách xa ruộng, vườn…”
Do
việc quản lý yếu kém của nhà nước nên người nông dân gặp khó khăn
trong việc tiêu thụ nông sản, đồng thời họ không được quyền “định
giá nông sản” là những vấn nạn mà người nông dân thường xuyên phải đối
mặt. Ngoài ra, họ còn phải chịu nạn sưu thuế chẳng khác gì thời của anh
Pha, chị Dậu vì “ ngoài việc chịu “thuế lạm phát” hàng năm ở mức hai
con số, những chính sách bảo hộ và thuế chồng lên thuế đang khiến mỗi
người dân Việt Nam gánh chịu tỉ lệ thuế phí/GDP cao gấp từ 1,4 đến 3 lần
so với các nước khác trong khu vực”. (1)
Còn
đó nỗi đau đáu về cuộc sống của người nông dân Việt nam, đặc biệt nếu
họ thuộc nông dân vùng núi, vùng sâu vùng xa như Sơn La thì nỗi cơ cực
càng bội phần. Do vậy, việc phải bó chiếu đưa thi thể người thân về nhà
bằng xe máy là điều không khó hiểu.
Bức
ảnh đầy thương tâm trên được lan truyền nhanh chóng trên các phương
tiện truyền thông. Có rất nhiều lời bình tỏ ý xót thương, cũng có những
lời trách móc bệnh viện …Thế nhưng theo thiển ý của tôi, có lẽ chúng ta
chưa chạm thấu cái cốt lõi của vấn đề …
Điều
tôi muốn nói là nếu như ngày trước tôi được dạy rằng sở dĩ đời sống của
người nông dân Việt Nam nói riêng và người dân Việt Nam nói chung dưới
thời thực dân nửa phong kiến phải chịu đựng nhiều bất công, đói khổ là
do sự thống trị của bọn cường hào ác bá , thì giờ đây , chúng ta phải
nhìn thấy cái cơ chế nào, cái đường lối lãnh đạo nào khiến cuộc sống
người dân từ lúc sống cho đến khi chết không hơn gì một con súc vật ?
Tôi
xin… tôi tha thiết xin những Nam Cao, Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan… của
thời đại hãy nói, hãy viết về những gì mình thấy, mình cảm nhận để
không hổ mặt với các bậc tiền nhân – những người đã dám “ đâm mấy thằng
gian bút chẳng tà” để cuộc sống này được tốt hơn , người dân được ấm no
hạnh phúc.
Và để đừng có thêm một đôi chân lạnh cứng còn nào phải “chạy rong” giữa cõi trần ai trước khi về nơi yên nghỉ cuối cùng.
Điền Phương Thảo (Anh Ba sam )
No comments:
Post a Comment