Danh Ngôn

Danh Ngôn

Lời Vàng ý Ngọc

Lời Vàng ý Ngọc

Saturday, February 16, 2013

EM BÉ VIỆT NAM TRÊN LỀ ĐƯỜNG HÀ NỘI




EM BÉ VIỆT NAM TRÊN LỀ ĐƯỜNG HÀ NỘI
(Cảm xúc qua lời kể của một người)

Phố xá bừng lên trong nắng mơ
Bên lề, rác rưởi, bụi bay mờ
Có hai em bé ngồi kiên nhẫn
Bên chiếc ca nhôm, dáng đợi chờ

Chốc chốc thằng em lại nấc lên
Tôi nghe trong gió, tiếng em rên
Thằng anh - tôi đoán - ôm em, dỗ
Út nín đi em, đợi có tiền...

Anh sẽ mua cho cái bánh nè...
Mua cơm, hai đứa chúng mình chia
Anh cho em hết đồ ăn nữa
Bố với anh Hai cũng sắp về ...

Lau mắt, thằng em cố mỉm cười
Cười mà như mếu, gọi : Anh ơi...
Sắp về?...bố với anh Hai hả...
Sao bỏ mình đị? Út giận rồi !

Thấy lạ, tôi bèn đến cạnh em
Dịu dàng, gợi chuyện để làm quen
Em ơi, gió lạnh hay đời lạnh
Mà mắt thơ ngây lệ ướt mềm ???

Em thả mắt buồn trong nắng thu
Nói như tiếng gió giữa sương mù
Mẹ đau, không thuốc khi sanh Út
Và chết ngày cha ở chiến khu !

Cu Út thua em bốn tuổi đời
Em thương Út lắm, Út mồ côi
Sanh chưa đầy tháng thì me mất
Mất một tình thương lớn nhất đời !

Hơn một năm sau nhận được tin
Cha về, mộ mẹ đã rêu in
Cha về với một bàn chân cụt
Lặng lẽ buồn như một bóng chim

Gặp lại, nào cha có thể ngờ
Con đầu làm mẹ mớm em thơ
Áo không đủ ấm, khoai ngô thiếu
Trong túp lều tranh ngập nắng mưa !

Cha sống âm thầm nuôi đám con
Trồng rau, bới củ để sinh tồn
Nhưng rồi giông bão không ngừng đến
"Qui hoạch", người ta lấy thửa vườn !

Nguồn sống, nên cha chẳng chịu giao
Thế là "CHỐNG ĐẢNG", buộc cha vào
Anh Hai phản đối người giam bố
Đảng bắt anh về trại cải lao !

Từ đấy chúng em ngủ viả hè
Sống đời hạnh phúc đảng từng khoe
Nên dù gió lạnh Đông, Thu đến
Có thấm đâu bằng cái lạnh kia !

Cái lạnh từ tim của đám người
Tên là Cộng Sản đấy, anh ơi
Họ không còn chút gì nhân tính
Là thú rừng sâu, hiểm ác thôi !

Út khóc. Thằng anh lại dỗ em
Nín đi. Nín nhé, nín, anh xem
Nín, anh mua cháo em ăn đỡ
Anh biết em anh đã đói mèm !

Trời ạ, lòng tôi đắng, mắt cay
Đau thương sao có nỗi đau này!
Đời em đến thế vì ai nhỉ
Bé Việt Nam sao phải đọa đầy ???

Đứng lặng nhìn em, đứng nghẹn ngào
Nói gì? tôi biết nói làm sao ???
Tôi đưa, em nhận mươi đồng bạc
Em bỏ vào ca, nước mắt trào !

© Ngô Minh Hằng

No comments:

Post a Comment